Thứ Ba, 2 tháng 4, 2013

THƠ THẦY THÁI BÁ TÂN


82
Đối với người trẻ tuổi
Các sai lầm trong đời
Thậm chí còn cần thiết
Nếu không, khó thành người
67
Khó có thể yêu nước
Khi không yêu quê nhà.
Làm sao yêu người khác,
Khi không yêu mẹ cha
97
Câu "Khinh tiền, trọng nghĩa"
Rất chí lý, tuy nhiên,
Chí lý hơn nên nói:
Trọng nghĩa, trọng cả tiền."
100
Ai cũng sống vì mình,
Mà nên sống vì mình,
Rồi mới vì người khác,
Tức là cũng vì mình.
5
Về già, con mới biết
Một chân lý hiển nhiên:
Bố mẹ nhận bão tố
Cho con cháu bình yên.
58
Người khiêm tốn thực sự
Là người biết rõ mình
Dám nói điều mình biết
Dám nhận mình thông minh
63
Kẻ lười biếng không biết
Nghịch lý này của đời:
Chỉ những ai làm việc
Mới thực sự nghỉ ngơi
70
Đọc mà không suy nghĩ
Chỉ lãng phí thì giờ
Đọc mà không nhớ được
Do khi đọc hững hờ
71
Không có sự nghiệp lớn
Nếu mọi việc trơn tru
Cuộc đời thường vẫn vậy
Luôn có luật bù trừ
72
Thất bại là bình thương
Nhưng thất bại lớn nhất
Là không dám thử làm
Và đó là sự thật.
88
Người chỉ sống bằng tình
Kết thúc là bi kịch
Còn hài kịch là người
Sống chỉ bằng thông minh
89
Người thực sự uyên bác
Nói giản dị chân thành
Người tỏ ra uyên bác
Nói rối rắm, vòng quanh

116
Vấn đề là ở chỗ
Một số bác ngồi yên,
Không chịu làm gì cả
Mà lại muốn có tiền.

Nhiều sinh viên đại học
Thích ra đường chạy rong
Mà lại muốn bài tập
Lúc về nhà đã xong.

Kỳ nữa, có nhiều bác
Chỉ sống bằng ước mơ,
Mà không chịu làm việc,
Nên suốt đời cứ chờ.
118
Một nhà thông thái nọ
Có lời khuyên thế này.
Ông cam đoan luôn đúng
Trong giao tiếp hàng ngày:

Đối với mọi câu hỏi,
Im lặng là trả lời.
Phản xạ trước sự việc
Tốt nhất là nụ cười.

Nụ cười và im lặng
Dễ, lại không mất tiền.
Nhớ nhé, hai điều ấy
Giúp bạn được bình yên.


389
Khi bạn dẫn bạn gái
Đi ăn hiệu, mà nàng
Đề nghị tìm quán rẻ
Chứ không phải quán sang,

Thì bạn gái của bạn
Là vợ tốt sau này,
Biết căn cơ, tiết kiệm.
Vậy hãy tỏ tình ngay.


138
Sống ở đời thật khó.
Làm cừu sẽ rất buồn.
Làm chó sói nguy hiểm,
Bị săn và cô đơn.

Sợ cô đơn, nguy hiểm.
An toàn là tối ưu,
Dẫu buồn và nhục thật,
Người ta chọn làm cừu.


374
Cho phép tôi nói thật,
Nhắc mấy bác sinh viên
Không mua, không đọc sách,
Viện cớ không có tiền.

Đừng tưởng mình ghê lắm.
Sinh viên cái đếch gì.
Chừng nào không đọc sách,
Là mù chữ, tin đi!

Đấy là chưa nói chuyện
Không đọc sách, về sau
Dễ nhồm nhoàm thịt chó,
Ăn tiết canh đỏ ngầu.

Rồi cũng dễ đánh vợ,
Gọi con là tao, mày.
Vì sao? Vì đọc sách
Giúp tránh những điều này.


137
Một con chim bị nhốt
Quá lâu, trong góc nhà.
Khi cửa lồng được mở
Nó không chịu bay ra.

Là vì cái tâm lý
Quen bị nhốt trong lồng,
Làm nó sợ, không dám
Bay vút lên tầng không.

Cần thời gian để nó
Kịp nhớ lại bầu trời.
Quy luật này cay đắng
Cũng đúng với con người.


371
Có nhiều người lên mạng
Lớt phớt rất buồn cười.
Những bài dài, nghiêm túc
Lại không đọc, vì lười.

Thói quen lớt phớt ấy,
Thói còm, đọc vài câu
Dần dần thành quen nết.
Không hay ho gì đâu.

Rồi từ Phây, từ mạng,
Thành thói quen hàng ngày
Trong cuộc sống, công việc.
Phải cảnh giác điều này.


381
Có thể phản khoa học,
Nhưng tôi muốn cháu tôi
Giữa trời mưa, thích thú
Nhảy như con choi choi.

Vì cuộc sống, thực chất,
Không phải trú trong nhà,
Chờ cho dông bão hết
Mới rón rén đi ra.


386
Để tiết kiệm công sức,
Thời gian, và cả tiền,
Thì nên yêu, có lý,
Từ cái nhìn đầu tiên.

Đúng thế, nhưng khốn nỗi,
Từ cái nhìn thứ hai
Ta mới thực sự biết
Bố đối tượng là ai.

384
Cho phép tôi được góp
Một lời khuyên chân thành:
Khi cãi nhau, vợ nói:
“Thôi, làm gì tùy anh!”

Thì nếu anh còn muốn
Giữ hòa khí gia đình,
Tuyệt đối không nghe vợ
Mà làm theo ý mình.


25
Các vị thần ngày trước
Từng chung sống với nhau
Trên một hòn đảo đẹp,
Rất ý hợp tâm đầu.

Đó là thần Hạnh Phúc,
Thần Tình Yêu, Thơ Ca,
Thần Nghèo Đói, Giàu Có,
Thần Khổ Đau, Phù Hoa…

Bỗng thần Dớt nổi giận,
Làm nước biển dâng cao.
Tất cả sẽ chìm hết,
Không sót hòn đảo nào.

Các thần liền vội vã
Lo thức ăn và thuyền,
Rời hòn đảo xinh đẹp
Để đi vào đất liền.

Thần Tình Yêu, tội nghiệp,
Nghèo vì quá mộng mơ.
Không có thuyền, buộc phải,
Chờ người cho đi nhờ.

Thuyền của thần Giàu Có
Tất nhiên to và sang.
Vì chở đầy của cải,
Nên đã từ chối nàng.

Thần Đau Khổ thì nói:
“Thuyền tôi chỗ còn nhiều.
Nhưng tôi thích đơn độc,
Nên không cần Tình Yêu.”

Ngất ngay trong hạnh phúc,
Thần Hạnh Phúc đi ngang,
Tiếc đã không nghe thấy
Lời cầu xin của nàng.

Tiếp đến một thuyền nữa.
Thuyền nữ thần Phù Hoa,
Nữ thần nhăn mặt nói:
“Muốn đi nhờ thuyền ta?

Không được. Ngươi ướt át,
Hay khóc, hay buồn rầu,
Sẽ làm thuyền ta bẩn.
Thôi, hãy chờ thuyền sau.”

Gần như hết hy vọng,
Thần Tình Yêu cứ chờ.
May cuối cùng cũng có
Một thần cho đi nhờ.

Đó là một ông lão
Tóc bạc, râu rất dài.
Đến nơi, nàng vui quá,
Quên hỏi thần là ai.

Hôm sau, thần Kiến Thức,
Khi ở nơi an toàn,
Mới nói, vị thần ấy
Chính là thần Thời Gian.

“Thần Thời Gian? - nàng hỏi. -
Vì sao nhỉ? Có điều…”
“Vì Thời Gian mới biết
Giá trị của Tình Yêu.”


29
Người ngu thường bảo thủ,
Lại tưởng mình thông minh.
Cái gì họ cũng biết,
Trừ cái ngu của mình.


41
Hãy nói gì muốn nói.
Hãy là mình hàng ngày.
Vì những người tử tế
Không quan tâm điều này.

Còn ai thích xoi mói
Là những người đáng khinh.
Vậy thích gì cứ nói,
Mình phải luôn là mình.


33
Sự kiên nhẫn không chỉ
Là khả năng biết chờ.
Mà còn khả năng biết
Giữ bình tĩnh lúc chờ.


157
Khi bạn yêu ai đó
Không phải vì vẻ ngoài,
Mà tâm hồn, tính cách,
Tình yêu sẽ lâu dài.

Và điều kỳ lạ nữa -
Bạn sẽ thấy người yêu
Dẫu thế nào vẫn đẹp,
Trong mọi việc, mọi điều.

PS
Nhân tiện, xin được nhắc
Một thực tế thế này:
Vợ có xinh đến mấy,
Chỉ cãi nhau một ngày,

Là cái xinh của vợ
Sẽ lập tức bốc hơi.
Còn cái xấu tính cách
Sẽ ở lại suốt đời.


36
Ông Warren Buffett
Nói nhiều câu rất hay.
Xin phép ông trích dẫn
Một số câu thế này.

Nếu bạn cứ tiếp tục
Mua những thứ không cần.
Thì những thứ cần thiết
Rồi sẽ phả bán dần.

Lòng trung thực rất quí,
Món quà của bề trên.
Vậy đừng chờ đợi nó
Ở những người rẻ tiền.

Đừng tiết kiệm tiền bạc
Còn lại sau khi tiêu.
Ngược lại, tiêu tiền bạc
Khi tiết kiệm đã nhiều.

Trước khi lội sông suối,
Thử độ sâu là cần.
Nhưng một lúc, hãy nhớ,
Đừng thử bằng hai chân.

Kinh doanh như đi chợ.
Có rổ trứng, đừng quên
Chia ra để nhiều chỗ,
Kẻo vấp ngã, hết tiền.

PS
Xin nói thêm một tí.
Để giàu như ông này,
Ta học ông, tìm khách
Mời ta ăn hàng ngày.

Khách trả ta mỗi bữa
Đâu đó khoảng triệu đô.
Không kể tiền ăn uống,
Tất nhiên, cả tiền bo.


73
Đừng coi trọng thái quá
Lời hỏi thăm bạn bè.
Hỏi, người ta cứ hỏi,
Nghe, chắc gì đã nghe.

Vậy đừng nên vội vã
Mà trút hết nỗi lòng
Khi chưa thật chắc chắn
Họ quan tâm hay không.


63
Khi nhận thấy ai đó
Lánh xa mình, đừng buồn.
Đừng bao giờ mời lại.
Muốn xa thì xa luôn.

Là vì đã do dự,
Lúc yêu, lúc không yêu,
Người ấy không xứng đáng
Được ta quan tâm nhiều.


40
Muốn thành người mạnh mẽ,
Tuyệt đối không kêu ca.
Càng không mau nước mắt
Như một mụ đàn bà.

Người mạnh mẽ luôn biết
Cách thu xếp cuộc đời.
Dẫu buồn đau, muốn khóc,
Họ vẫn cố mỉm cười.


65
Không thể thiếu thất bại,
Nếu ta muốn thành công.
Lịch sử từng chứng kiến
Nhiều trải nghiệm đau lòng.

Có thể bạn không biết
Rằng chính Walt Disney
Bị chủ bút đuổi việc
Vì “ngu, dốt, thơ ngây”.

Thậm chí cả Steve Jobs,
Ở độ tuổi ba mươi,
Bị công ty sa thải
Vì “bất tài” và “lười”.

Einstein, ta biết,
Bốn tuổi, nghĩ mà thương,
“Đần”, vẫn chưa biết nói,
Suýt bị đuổi khỏi trường.

Ta, ít ai “ngu dốt”
Như Einstein, đúng không?
Vậy sao lại nhụt chí,
Không mơ ước thành công?


436
Đừng sợ, khi ai đó
Ném gạch về phía anh.
Hãy bình tĩnh nhặt chúng,
Xây nền móng cho mình.


433
Người mà quá nghiêm túc,
Thường là do quan liêu,
Hay đầu óc nhỏ hẹp,
Thích xét nét mọi điều.

Người thực sự tài giỏi,
Biết trông rộng, nhìn xa,
Thường thoải mái, dễ tính,
Đôi khi còn xuề xòa.


382
Bớt một chút cáu giận,
Bớt một chút buồn phiền.
Bớt một chút lười biếng,
Bớt một chút tiêu tiền.

Tăng một chút suy nghĩ,
Tăng một chút vị tha
Tăng một chút yêu vợ,
Tăng một chút ở nhà.

Đấy, bài toán số học,
Cho mình, cho gia đình.
Cộng trừ rất đơn giản
Thành hạnh phúc, yên bình.

154
Phụ nữ, mập vừa phải,
Trông như múi mít ngon.
Mắn đẻ và phồn thực,
Nhìn đâu cũng thấy tròn.

Người đàn ông tinh tế
Thích loại phụ nữ này.
Vừa “đậm đà bản sắc”,
Vừa da dẻ phây phây.

Vậy, khuyên các bác nữ:
Muốn bắt mắt đàn ông,
Đừng ăn kiêng, đỡ khổ,
Lại không sợ ế chồng.
232
Một chuyên gia tán gái
Chết, để lại lời khuyên:
Khi muốn yêu ai đấy,
Thì việc làm đầu tiên 

Là vờ không chú ý,
Đặc biệt chỗ đông người.
Nhưng nhớ phải thỉnh thoảng
Ban cho nàng nụ cười.

Đứng thẳng lưng, bước chậm.
Nói cũng nên vừa vừa.
Con gái họ tinh lắm,
Tuy rất dễ bị lừa.

Đeo thêm cặp kính trắng
Cho có vẻ thư sinh.
Bề ngoài quan trọng lắm,
Nhất là khi lừa tình.

Đầu không được bóng mượt,
Không chải chuốt áo quần.
Thỉnh thoảng vờ lơ đãng,
Hay phớt đời, nếu cấn.

Tiếp đến, biết chọn lúc,
Chính xác, đúng thời cơ,
Để tiếp cận đối tượng,
Nhưng như phải tình cờ.

Khi bắt chuyện, chú ý,
Nhiều nhất chỉ năm câu.
Rồi biến, bảo anh bận,
Đi chậm, ngẩng cao đầu.

Không xin số điện thoại.
Không đòi đưa em về.
Không được hỏi trường lớp,
Chuyện gia đình, chuyện quê.

Càng không tự giới thiệu.
Rồi chờ gặp lần sau.
Như thể ngẫu nhiên nhé.
Và rồi chẳng bao lâu

Con mồi sẽ sa bẫy,
Rất tự nguyện, tin đi.
Sau đó thì thằng ngốc
Cũng biết nên làm gì.

*
Sau đó bạn, người thắng
Có con mồi bẫy tình,
Suốt đời phải cố gắng
Lo mà hầu vợ mình.


364
Về tỉ phú Bill Gates,
Tôi mới biết điều này:
Ông tự mình rửa bát
Vào buổi tối hàng ngày.

Một con người vĩ đại,
Điều ấy khỏi phải bàn.
Có ông bố như thế,
Con không thể không ngoan.

Còn ta thì sao nhỉ?
Lương mới chỉ nhàng nhàng,
Nhưng vẫn thuê người ở
Cho nó hoành tá tràng.

Có nhiều bác còn sợ
Rửa bát nó nhỏ người.
Đàn ông làm việc vặt
Sẽ bị hàng xóm cười.

Vớ vẩn, người chồng tốt,
Thông mình và tài ba,
Là người luôn chủ động
Tranh làm hết việc nhà.

Thật đẹp và cảm động
Cảnh chồng mang tạp-dề
Lo rửa bát, để vợ
Ngồi nhâm nhi cà phê.

Chồng thay người giúp việc,
Tránh được bao sự phiền.
Vừa được giống Bill Gates,
Lại vừa đỡ tốn tiền.

*
Thường những người tầm cỡ,
Có học và thông minh
Mới tự nhiên, giản dị
Và thích giúp vợ mình.



129
Tôi có một bí quyết
Để không buồn cả ngày
Mà tôi đã áp dụng
Cả mấy chục năm nay.

Đó là tôi làm bạn
Với chính bản thân mình.
Bạn tốt và tử tế,
Giúp đỡ nhau chân tình.

Khi tôi lười, bạn nói:
“Phải dậy làm việc ngay!”
Tôi cũng thường nhắc bạn
Phải thế nọ, thế này.

Thế đấy, đôi bạn tốt
Là tôi và chính tôi.
Các bạn thử, chắc chắn
Kết quả sẽ không tồi.


7
Chinh phục nhiều phụ nữ
Không phải là chiến công,
Ngược lại, là thất bại,
Nếu anh là đàn ông.

Người đàn ông đích thực
Chỉ chinh phục một người,
Tốt, thủy chung, nồng thắm
Để cùng sống trọn đời.


281
“Một khi con thật sự
Yêu quí bản thân mình,
Con sẽ không làm ác
Với những người xung quanh.”

Phật Thích Ca dạy thế
Hai nghìn năm trước đây.
Tiếc nhiều người không nhớ
Thâm thúy lời dạy này.


364
Sự cô đơn đôi lúc
Giúp ta tìm lại mình,
Không phải gây ấn tượng
Với những người xung quanh.


607
Bí quyết để tình bạn
Sâu sắc và dài lâu
Là phải giữ khoảng cách
Khi chơi thân với nhau.
591
Khổng Tử, như ta biết,
Bậc đại minh, đại tài.
Xin phép được trích dẫn
Mấy châm ngôn của Ngài.

Một khi là quân tử,
Thì trên - không oán trời,
Mỗi lần gặp thất bại.
Dưới - cũng không oán người.

Người khôn khi lầm lạc,
Biết tìm lỗi ở mình.
Kẻ dại thì đổ lỗi
Cho những người xung quanh.

Quân tử luôn tâm niệm
Lo việc nghĩa, việc nhân.
Tiểu nhân thì ngược lại,
Lo việc lợi, việc ăn.

Tìm người khôn để học
Cái uyên bác, thông minh.
Thấy người dở phải biết
Soi cái dở của mình.

Kẻ sĩ đúng kẻ sĩ
Chỉ sợ mình bất tài.
Không sợ đời có thể
Không biết mình là ai.

Nền tảng của đạo đức
Là hiếu với mẹ cha.
Nền tảng ấy mà sụp,
Coi như sụp nước nhà.

Họa trời gây cho mình,
May ra còn thoát được.
Họa mình gây cho mình,
Thì coi như hết nước.


597
Khi yêu nhau, vất vả
Và khổ là đàn ông.
Người đàn bà sướng ít,
Khổ nhiều sau lấy chồng.\


602
Cuộc đời có qui luật,
Nên đơn giản cực kỳ.
Cái gì đến sẽ đến.
Cái gì đi sẽ đi.

Vậy, hãy sống bình thản.
Lo lắng mà làm gì.
Cái gì đến sẽ đến.
Cái gì đi sẽ đi.


604
Phụ nữ muốn hạnh phúc
Phải ghi nhớ một điều:
Yêu đàn ông, yêu ít,
Nhưng hiểu thì phải nhiều.

Đàn ông muốn hạnh phúc
Với phụ nữ, thì đây:
Hiểu, không cần phải hiểu,
Nhưng yêu, yêu hàng ngày.


605
Như hoa có gai nhọn.
Hạnh phúc thường đi kèm
Một liều lượng đau khổ,
Như có ngày, có đêm.

Hạnh phúc sẽ biến mất
Khi người ta hài lòng,
Tự mãn với hạnh phúc,
Coi như việc đã xong.

Thật lạ, muốn hạnh phúc,
Cũng phải biết buồn rầu.
Cứ như thể hai cái
Phải song hành với nhau.


590
Kinh Viên Tiểu Ngữ dạy:
Tuyệt đối không bao giờ
Lập mưu lo việc lớn
Với người hay nghi ngờ.

577
Đàn bà thường đau khổ,
Tương tư hơn đàn ông,
Nhưng họ biết giấu kín
Nỗi đau tận đáy lòng.

Còn đàn ông, phần lớn,
Là những anh chàng tồ.
Lại thêm mắc chứng bệnh
Tưởng mình là khổng lồ.


570
Đời có ba cái tiếc:
Không biết cái mình cần.
Biết mà không làm được.
Và biết cái không cần.


568
Cũng một dạng nhân quả -
Ai bất hiếu, về sau
Con cháu cũng bất hiếu.
Không trốn thoát được đâu.


572
Một người mà không muốn
Đem ánh sáng của mình
Dọi trái tim người khác,
Thì dẫu tốt, thông mình,

Cũng không thể giữ lại
Ánh sáng ấy trong người.
Rốt cuộc vẫn bất hạnh,
Vì đã không giúp đời.

Theo Phật, muốn hạnh phúc
Ở cõi vô thường này,
Thì cho chứ không nhận.
Nhớ tâm niệm hàng ngày.


582
Khi đàn ông họ hứa,
Đừng dại mà tin liền.
Đàn ông có xu hướng,
Hứa nhưng rồi sẽ quên.

Khi đàn bà thề thốt,
Đừng hy vọng quá nhiều.
Đàn bà có xu hướng
Do dự trong tình yêu.


576
Đàn bà thường nói dối
Về chuyện mình trước đây.
Đàn ông hay khoét lác
Về tương lai sau này.

Đàn bà chỉ lo nghĩ
Cho đến khi lấy chồng.
Nỗi lo sau lấy vợ
Là nỗi lo đàn ông.


574
Tuân Tử xưa từng nói:
“Đường tuy ngắn, không đi
Sẽ không bao giờ đến.
Vậy thì còn chờ gì?

Cũng thế, việc tuy bé,
Không làm sẽ không xong.
Ai biết làm việc bé,
Việc lớn mới thành công.”


575
Không nói, ai cũng biết:
Phụ nữ sướng run người
Khi tình địch của họ
Bị đem ra chê cười.


579
Đàn bà, kể cũng lạ.
Khi yêu, họ bảo ta:
“Anh cố ráng kiên nhẫn.
Thời gian còn nhiều mà”

Nhưng khi ta nghe họ,
Kiên nhẫn quá, thì ôi,
Họ kêu lên đau đớn:
“Anh không còn yêu tôi!”

580
Thiên đường, với đôi mắt,
Là vợ đẹp như tiên.
Nhưng bà vợ đẹp ấy
Là địa ngục túi tiền.


578
Suy cho cùng, ghen ghét
Gây hại nhiều cho mình
Hơn người bị ghen ghét.
Nhất là trong chuyện tình.



366
Ba sai lầm lớn nhất
Ta hay phạm trên đời.
Ba sai lầm phổ biến,
Với hầu hết mọi người.

Nghe, chỉ nghe một nửa.
Hiểu, chỉ một phần ba.
Nói, gấp đôi cần thiết.
Đấy, sai lầm của ta.

Biết rồi thì nên sửa:
Nghe, phải tăng gấp đôi.
Hiểu, thì phải hiểu hết.
Nói, một nửa mà thôi.

517
“Rất ít người, thật tiếc,
Nhìn bằng đôi mắt mình.
Cũng ít người, càng tiếc,
Cảm bằng trái tim mình.”

Câu nói này nổi tiếng
Của Anbert Einstein,
Luôn nhắc ta hãy sống
Bằng chính kiến của mình.

512
Trước khi lên tiếng nói,
Cân nhắc bốn điều này:
Một, cần nói không nhỉ?
Hai, nên nói hôm nay?

Ba, nói sao cho lọt?
Bốn, nói có nghe không?
Vâng, cân nhắc thật kỹ.
Tuyệt đối không bốc đồng.

184
Platông đã nhắc đến
Chân lý này từ lâu:
Người không quá nghèo đói,
Ngược lại, không quá giàu.

Vì hai thái cực ấy
Chẳng mang lại cái gì
Ngoài khổ đau, tai họa
Cả tội lỗi nhiều khi.

Một chân lý đơn giản
Nhiều người biết, tuy nhiên,
Không thắng được ma lực
Cảm dỗ của đồng tiền.

Các bác có thế hỏi:
“Còn Ông Béo thì sao?”
Tôi ấy à, hiện tại
Không giàu cũng không nghèo.

Tôi thích tiền, hẳn thế.
Nhưng chừng mực, xưa nay
Luôn nhớ Khổng Tử dạy
Một câu, ý thế này:

“Lắm thương, lắm đau khổ.
Tích nhiều sẽ mất nhiều.
Biết vừa là biết đủ.
Biết dừng là biết điều.”
BÀI QUAN TRỌNG

Ta có thể hào phóng
Chơi thân với một người.
Tặng quà, mời ăn nhậu…
Liên tục mấy năm trời.

Nhưng một lần, vô ý,
Nhỡ làm hắn mất lòng.
Hắn gọi ta là chó,
Trở mặt, coi như không.

Điều này nghe thật lạ,
Nhưng lạ nữa, bây giờ
Đa phần là như thế.
Không tin, mời cứ chờ.



694
Để thành người hạnh phúc,
Chí ít trong một ngày,
Tôi có một bí quyết,
Mời bạn thử, thế này:

Ra khỏi nhà buổi sáng,
Bạn đứng im, nhắc mình:
Không nói dối, không vội,
Không suy nghĩ linh tinh.

Gặp ai cũng chào hỏi,
Nếu được thì mỉm cười.
Hãy cố tìm cái tốt,
Cái hay của từng người.

Tuyệt đối không chê trách,
Lại càng không dạy khôn.
Nếu tiện thì chọn lúc
Xin hoặc nhận chiếc hôn.

695
Thêm một bí quyết nữa
Để mạnh khỏe, sống lâu
Và béo như tôi béo,
Nghiêm túc, không đùa đâu,

Là cố không nghĩ xấu
Về bất kỳ người nào.
Nói to, cười thoải mái,
Và - gặp ai cũng chào.



704
Không nhất thiết phải cố
Lọt vào trái tim người.
Một khi anh xứng đáng,
Họ sẽ tự chào mời.




702
Trò bập bênh của trẻ
Giống quan hệ người đời.
Có lên rồi có xuống
Theo qui luật cuộc chơi.

Trò ấy vừa phức tạp,
Lại cũng vừa giản đơn.
Người ta dìm anh xuống
Để nâng họ cao hơn.

Cũng trong trò chơi ấy,
Khi anh ngã, buồn phiền,
Lại có người tự xuống
Để giúp nâng anh lên.



712
Ở đời ai cũng có
Con đường riêng của mình.
Nếu thực sự may mắn,
Anh có bạn đồng hành.

Có bạn, anh đỡ mệt,
Khi cần còn giúp nhau.
Nhưng không ai đi hộ
Con đường của anh đâu.



681
Người thực sự thông thái
Tự biết giá trị mình,
Nên cách sống, đồ đạc
Giản dị là thường tình.

Người chưa thông thái lắm,
Muốn nâng mình lên cao,
Họ chơi toàn đồ xịn,
Bằng bất cứ giá nào.

Cứ để ý thì thấy
Rằng tôi nói không sai.
Người mua xe tiền tỉ
Là mua cho người ngoài.



681
Người thực sự thông thái
Tự biết giá trị mình,
Nên cách sống, đồ đạc
Giản dị là thường tình.

Người chưa thông thái lắm,
Muốn nâng mình lên cao,
Họ chơi toàn đồ xịn,
Bằng bất cứ giá nào.

Cứ để ý thì thấy
Rằng tôi nói không sai.
Người mua xe tiền tỉ
Là mua cho người ngoài.




BÀI QUAN TRỌNG, NÊN LƯU Ý

696
Muốn bảo đảm biết đúng
Và đầy đủ một điều,
Thì thông tin nhất thiết
Phải hai hoặc nhiều chiều.


588
Câu chuyện này có thật.
Chuyện Na-pô-lê-ông
Một lần đang đi dạo
Thơ thẩn bên bờ sông.

Bỗng có ai chết đuối,
Đang kêu cứu thất thanh.
Ông chạy lại, và thấy
Giữa dòng nước chảy nhanh,

Là một chú lính trẻ,
Trông khỏe mạnh và hiền,
Đang vùng vẫy, cố ý
Chờ người cứu mình lên.

Ông liền rút khẩu súng,
Bắn ba phát phía sau:
“Hãy lên bờ nhanh chóng.
Không, ta bắn vỡ đầu!”

Chú lính nghe sợ quá,
Liền đem hết sức mình
Bơi vào bờ, thoát nạn,
Khỏe mạnh và nguyên lành.

*
Câu chuyện chỉ có vậy.
Nhưng bài học thế này:
Chúng ta, cả tôi nữa,
Trong cuộc sống hàng ngày,

Ta làm chưa hết sức,
Kiểu lớt phớt, lờ phờ.
Nhưng khi bị bắt buộc,
Hay tai họa bất ngờ

Thì lập tức đâu đó
Sức mạnh trong người ta
Giúp làm tốt mọi việc,
Khó mấy cũng vượt qua.

Con người là thế đấy,
Thích léng phéng, ham chơi.
Khi bị đánh vào đít
Mới bỏ được thói lười.

305
Bạn lái xe giữa phố,
Mà đầu nghĩ vấn vương,
Thì dễ gây tai nạn
Hay có thể nhầm đường.

Là vì tâm bạn động,
Tức là lòng chưa yên,
Đang làm bạn đãng trí
Và che khuất tầm nhìn.

Bạn ngồi học trong lớp,
Mà nghĩ chuyện đi chơi,
Cô giáo gọi lên bảng,
Ấp úng, khó trả lời.

Là vì tâm chưa tĩnh,
Tai bạn không thể nghe,
Hoặc nghe mà không hiểu,
Gây hậu quả nặng nề.

Chừng nào tâm còn động
Thì chúng ta, con người,
Chưa nhìn rõ sự việc
Và thấu hiểu sự đời.

Vì vậy, quan trọng nhất
Là cái tâm phải an.
Tâm mà an, mọi việc
Trở thành dễ và nhàn.

Tâm của ta luôn động,
Chỉ trừ lúc ngủ say.
Nên ta dễ lầm lỗi
Trong cuộc sống hàng ngày.

Duy nhất chỉ Đức Phật
Tâm luôn tĩnh, vì Ngài
Nắm được Tuệ, Định, Giới,
Để thoát cõi trần ai.

Tuệ tức là trí tuệ.
Định là an định tâm.
Giới gồm năm điều cấm
Như sát sinh, tà dâm…

Muốn có được trí tuệ,
Tâm phải định, thảnh thơi.
Tâm thảnh thơi chỉ có
Khi không phạm giới đời.

Điều giúp ta có thể
Đạt cái tâm an này
Là thường xuyên thiền định
Hay niệm Phật hàng ngày.

Khi cặn bẩn lắng xuống,
Nước lặng yên như tờ,
Ta có thể nhìn rõ
Mọi cái dưới đáy hồ.

Khi tâm trí an định,
Ngọn đèn Tuệ sáng lên,
Ta thấy hết sai đúng,
Tức là đạt đến Thiền.

*
Một người hỏi Đức Phật:
Để đạt được chân thiền,
Vì sao cứ nhất thiết
Phải ngồi lâu, ngồi yên?

Ngài sai lấy chậu nước
Nhúng tay, quấy một vòng,
Ôn tồn hỏi người ấy:
“Con có thấy gì không?”

“Bạch, không, chỉ thấy nước.”
Chờ nước lặng, vỗ vai,
Ngài nói: “Con nhìn lại.”
“Bạch thầy, con thấy Ngài!”

“Giờ chắc con đã hiểu
Để đạt được chân thiền,
Vì sao phải im lặng
Ngồi lâu và ngồi yên.”

HỌC LÀM NGƯỜI

Có một người đệ tử
Của Đại sư Tinh Vân,
Suốt ngày lo đèn sách,
Học tập rất chuyên cần.

Sau mười năm vất vả,
Anh bẩm với sư thầy:
“Con đã học hết chữ
Và kiến thức đời này.

Giờ con học gì nữa?
Con không muốn nghỉ ngơi.”
Đại sư Tinh Vân đáp:
“Tiếp tục học làm người.

Học làm người là việc
Suốt đời và kéo dài.
Thứ nhất, học “nhận lỗi”
Mỗi lần thấy mình sai.

Vì việc không nhận lỗi
Đã là một sai lầm,
Một lỗi đáng xấu hổ
Day dứt nhiều tháng năm.

Thứ hai, học “nhẫn nhục”.
Mọi thành công ở đời
Liên quan đến chữ “nhẫn”.
“Nhẫn” cũng đẹp lòng người.

Thứ ba, học “nhu, nhã”.
“Nhu, nhã” giúp người ta
Vượt qua mọi thử thách,
Cuộc sống cũng yên hòa.

Con biết, răng rất cứng,
Mà cũng rụng, thâm đen.
Nhưng nhờ mềm, chiếc lưỡi
Đến chết vẫn còn nguyên.

Thứ tư, học “thấu hiểu”.
Ở đời, thiếu hiểu nhau
Sẽ dẫn đến tranh chấp,
Hiểu lầm và khổ đau.

Thứ năm, học “buông bỏ”.
Đời như chiếc túi hàng.
Đừng tham chất, thêm nặng.
Vứt bớt cho nhẹ nhàng.

Đời vốn không dài lắm.
Không nên cố chấp nhiều.
Con hãy học tha thứ,
Để yêu và được yêu.

Thứ sáu, học “xúc động”.
Để con không bao giờ
Trước cái đau người khác
Vô cảm và thờ ơ.

Thứ bảy, học “tồn tại”.
Tồn tại là giữ mình
Cho thân thể khỏe mạnh,
Đầu óc luôn anh minh.

Không thể giúp người khác
Khi ta không giúp ta.
Ta, một phần nhỏ bé
Trong vũ trụ hài hòa.”

*
Đại sư đã nói thế,
Không thừa, thiếu một lời.
Vậy tôi và các bác,
Ta cố học làm người.

821
Một tình yêu nghiêm túc
Và chân thành luôn luôn
Phải vượt qua trở ngại,
Nhiều khi cũng phải buồn.

Sau khi vượt thử thách,
Tình yêu ấy bền lâu,
Đứng vững trước giông tố,
Vì có rễ rất sâu.

869
Đừng bao giờ so sánh
Tình yêu của chúng ta
Với tình yêu phim ảnh,
Ly kỳ và cao xa.

Vì trong phim, đạo diễn
Hướng dẫn các diễn viên,
Còn tình yêu của bạn
Do số phận dựng nên.
779
Người ta học im lặng
Từ những người nói nhiều,
Bao dung từ người ác,
Chân thật từ người điêu.

Còn học thương, học nhớ,
Thì phải học ở đời.
Học cách nghe và hiểu
Nhịp đập trái tim người.



BÀI QUAN TRỌNG, CÁC BÁC TRAI CHÚ Ý

1027
Phụ nữ, khi là vợ,
Tưởng đòi nhiều, hóa ra
Lại đòi hỏi rất ít:
Chỉ cần chồng ở nhà,

Để thỉnh thoảng tế nhị
Nói vài câu nịnh đầm,
Để vợ vờ trách khéo,
Nhưng trong lòng vui thầm.

Cái giống này rất lạ.
Khi hiền thì cực hiền,
Nhưng nếu bị xúc phạm,
Sẽ chồm lên như điên.

Tôi, kinh nghiệm, tuyệt đối
Không cãi vợ bao giờ.
Cứ đóng vai anh ngốc.
Được hầu và được thờ.

Tóm lại: Một - không cãi.
Hai - luôn cố ở nhà.
Ba - mọi việc lớn nhỏ
Tôi giao hết cho bà!

Bốn - nịnh đầm thật khéo.
Năm - ăn nói nhẹ nhàng.
Đấy, chìa khóa hạnh phúc,
Là năm Nguyên Tắc Vàng.

PS
Đàn ông còn một việc,
Thuộc vào loại đương nhiên,
Là không được ăn “phở”,
Và kiếm thật nhiều tiền.

473
Vừa đọc ở trên mạng
Một bài về dạy con.
Thấy nó cũng bổ ích,
Xin đưa vào châm ngôn.

Muốn con cái khỏe mạnh,
Học cách nuôi, cách chăm.
Muốn con cái ngoan ngoãn,
Học dạy con chữ tâm.

Muốn con cái thành đạt,
Học dạy cách làm ăn.
Muốn con cái gắn bó,
Học lắng nghe ân cần.

Hãy để con khám phá
Thế giới lớn bên ngoài.
Đừng chăm con, tỉa tót
Như chăm chậu bon-sai.

Không sao nếu vấp ngã.
Vấp ngã thì đỡ lên.
Yêu, nhưng phải nghiêm khắc.
Chê, không quên lời khen.

Dạy con điều tử tế,
Mình phải cố làm gương.
Cả trong việc to lớn
Và chuyện nhỏ đời thường.

Con trẻ là hy vọng
Và tương lai nước nhà.
Đất nước suy hay thịnh,
Phụ thuộc vào chúng ta.

Dạy con là nghệ thuật,
Nghệ thuật khó xưa nay.
Muốn dạy tốt, phải học
Nghệ thuật quan trọng này.

13
ĐÔI LỜI NHẮC NGƯỜI TRẺ

Sống lâu trong giả dối,
Con người thành chai lì.
Nghe thì có nghe đấy,
Nhưng không cảm nhận gì.

Kiểu nước đổ đầu vịt.
Là vì da nó dày.
Dẫu sao cũng nhắc lại
Với lớp trẻ thế này.

Một, ở đời, quan trọng,
Hơn nhau ở cái lòng
Công danh, giàu có - vứt.
Rốt cục là số không.

Hai, cố sống tử tế,
Trung thực và đàng hoàng.
Đời nhiều thử thách đấy,
Và không hề dễ dàng.

Ba, học phải ra học,
Làm lại càng ra làm.
Tuyệt đối không lớt phớt
Kiểu “phong cách Việt Nam”.

Bốn, thường xuyên đọc sách,
Thích nữa, chơi nhạc luôn.
Vì chính đó là cái
Làm phong phú tâm hồn.

Năm, không đeo mặt nạ,
Khi giao tiếp ngoài đời.
Tuyệt đối không nói dối.
Nói dối nó nhỏ người.

Sáu, lo toan cuộc sống,
Nhưng đừng quên thiên nhiên.
Phải học sống đơn độc,
Thỉnh thoảng nên ngồi thiền.

Bảy, vứt mẹ điện thoại.
Bạn bè cũng ít thôi.
Nếu thích thì bắt chước
Không có bạn, như tôi.

Tám, phải học được cách
Ngồi mòn đít trong phòng.
Tuyệt đối không nhấp nhỏm,
Không tìm cớ chạy rong.

Chín, biết thì thưa thốt,
Không biết thì im đi.
Lặng lẽ mà tích điện
Như cái bình ac-qui.

Mười, không việc gì khó,
Chỉ sợ mình thích lười.
Đã muốn là làm được.
Vậy cố mà thành người.

Mười điều khuyên giản dị,
Mà toàn đúng, tin đi.
Tôi viết nhắc người trẻ.
Theo hay không thì tùy.

Theo thì mình được sướng.
Không theo cũng okay.
Sau thành người vớ vẩn
Đừng kêu than suốt ngày.

Hãy tin luật nhân quả.
Cố gắng thì việc thành.
Lười biếng thì thất bại.
Ở lành thì gặp lành.

Trong mọi cái, khó nhất
Là rèn luyện bản thân.
Từng tí, từng tí một,
Hàng ngày và dần dần.

Dứt khoát không có chuyện
Sống dễ dãi và lười
Mà thành giỏi, tử tế
Và thành đạt hơn người.

Thương thì khuyên như thế,
Nhưng rồi chắc bọn mày
Lại nước đổ đầu vịt.
Là vì da quá dày.

PS
Ừ quên, một điều nữa,
Muốn hạnh phúc ở đời
Phải cho, chứ không nhận,
Tức sống vì mọi người.

Phật Thích Ca đã dạy,
Mọi cái khổ của ta
Là do chiều thân xác.
Từ đó mà suy ra.

Nhân thể, để minh họa,
Xin được trích ở đây
Một câu chuyện của Phật.
Cũng về vấn đề này.

*
Đức Phật, như ta biết,
Khi giảng đạo cho người,
Đưa ra nhiều thí dụ
Thâm sâu và dạy đời.

Đó là những câu chuyện
Sinh động và thông minh
Giúp người nghe chiêm nghiệm,
Rút bài học cho mình.

Ngài nói, sẽ vô ích
Nếu ta muốn giúp đời
Mà tự mình không muốn
Tu dưỡng để thành người.

Chẳng khác gì đêm tối
Đèn của ta hết dầu
Mà ta muốn chiếu sáng
Giúp người khác qua cầu.

Nấu canh ăn cũng vậy,
Canh không bao giờ sôi
Khi bếp không có lửa,
Khuấy mãi cũng thế thôi.

Những ai trong cuộc sống
Tìm cái vui nhất thời
Ngài ví như con trẻ
Còn nhỏ tuổi, ham chơi.

Chúng thích liếm mật ngọt
Trên lưỡi dao - điều này
Sẽ làm chúng sớm muộn
Cũng đứt môi, đứt tay.

Cuộc đời là bể khổ,
Ngài dạy thế nhiều lần.
Khổ vì Lão, Bệnh, Tử,
Khổ vì Tham, Si, Sân.

Cuộc đời là đêm tối,
Bốn xung quanh màu đen.
Chỉ ít giây sung sướng
Khi tia chớp lóe lên.

Ngài bảo các đệ tử:
“Hãy nhìn kìa, bầy sâu
Đang ăn quả táo thối.
Mà cắn xé, tranh nhau.

Chúng tưởng chúng hạnh phúc
Ăn thứ nhơ bẩn này.
Ta, người thường, thấy chúng
Là loài đáng thương thay.

Còn những người giác ngộ
Thì thấy người vô minh
Như sâu ăn táo thối,
Rất hài lòng với mình.”

Để răn người keo kiệt
Và tham lam trên đời,
Ngài kể một câu chuyện
Rằng xưa có một người

Bỗng nhiên bị mất hết
Cả nhà cửa, ruộng đồng,
Rồi vợ con cũng chết,
Cuối cùng trơ tay không.

Hơn thế, do khinh xuất
Ông bị giam suốt đời.
Vậy mà lạ, ở đấy
Ông thấy mình thảnh thơi,

Thậm chí còn hạnh phúc
Vì thấy mình tự do.
Không còn gì để mất,
Nên không còn để lo.

Thế đấy, Đức Phật dạy,
Chính vì lo làm giàu
Và vì lo giữ của
Mà con người khổ đau.

Một người hỏi Đức Phật:
Để đạt được chân thiền,
Vì sao cứ nhất thiết
Phải ngồi lâu, ngồi yên?

Ngài sai lấy chậu nước
Nhúng tay, quấy một vòng,
Ôn tồn hỏi người ấy:
“Con có thấy gì không?”

“Bạch, không, chỉ thấy nước.”
Chờ nước lặng. Vỗ vai,
Ngài nói: “Con nhìn lại.”
“Bạch thầy, con thấy Ngài!”

“Giờ chắc con đã hiểu
Để đạt được chân thiền,
Vì sao phải im lặng
Ngồi lâu và ngồi yên.”

Ngài nói, mưa chỉ một,
Và chia đều cho nhau:
Bãi cỏ và vườn thuốc,
Ruộng lúa và nương dâu.

Nhưng các cây hút ẩm
Lại rất khác, thế là
Có loài thì lụi chết,
Có loài lại ra hoa.

Có loài thì biết hút
Tinh túy của đất trời
Để thành cây thuốc quí
Giúp chữa bệnh cho người.

Cũng vậy, giáo lý Phật
Không phân biệt nghèo giàu,
Dòng dõi và đẳng cấp.
Ai cũng hưởng như nhau.

Thế mà có người ngộ,
Có người vẫn vô minh,
Có người không thoát khổ,
Có người giải phóng mình.

Có người đi theo đạo
Để hành đạo giúp đời.
Cũng có người theo nó
Để phá đạo, hại người.

7
Người Ấn Độ tôn trọng
Bốn nguyên tắc tâm linh.
Một, là ai bạn gặp
Cũng là bạn của mình.

Ai cũng có thể dạy
Cho bạn một đôi điều,
Trong giây phút nguy kịch,
Chìa bàn tay thương yêu.

Hai, mọi việc lớn nhỏ
Xẩy ra không ngẫu nhiên,
Vì đó là Số Phận,
Ý muốn của Bề Trên.

Không ai có thể tránh.
Cứ để nó xẩy ra.
Vì đó là trải nghiệm
Và bài học cho ta.

Ba, trong mỗi số phận,
Sự việc được bắt đầu
Đúng thời điểm của nó.
Không trước cũng không sau.

Giục nhanh cũng không được.
Níu lại chẳng ích gì.
Cái cần đến sẽ đến.
Cái cần đi sẽ đi.

Bốn, và rất quan trọng -
Cái gì qua cho qua.
Đừng để chuyện quá khứ
Làm nặng lòng chúng ta.

Khi một việc chấm dứt,
Cũng có nghĩa bắt đầu
Một việc khác mới mẻ.
Vậy sao phải buồn rầu.

Người Ấn Độ nghĩ thế
Về nguyên tắc tâm linh.
Các bạn đọc, thấy đúng,
Thì áp dụng cho mình.
17
HỌC LÀM NGƯỜI

Có một người đệ tử
Của Đại sư Tinh Vân,
Suốt ngày lo đèn sách,
Học tập rất chuyên cần.

Sau mười năm vất vả,
Anh bẩm với sư thầy:
“Con đã học hết chữ
Và kiến thức đời này.

Giờ con học gì nữa?
Con không muốn nghỉ ngơi.”
Đại sư Tinh Vân đáp:
“Tiếp tục học làm người.

Học làm người là việc
Suốt đời và kéo dài.
Thứ nhất, học “nhận lỗi”
Mỗi lần thấy mình sai.

Vì việc không nhận lỗi
Đã là một sai lầm,
Một lỗi đáng xấu hổ
Day dứt nhiều tháng năm.

Thứ hai, học “nhẫn nhục”.
Mọi thành công ở đời
Liên quan đến chữ “nhẫn”.
“Nhẫn” cũng đẹp lòng người.

Thứ ba, học “nhu, nhã”.
“Nhu, nhã” giúp người ta
Vượt qua mọi thử thách,
Cuộc sống cũng yên hòa.

Con biết, răng rất cứng,
Mà cũng rụng, thâm đen.
Nhưng nhờ mềm, chiếc lưỡi
Đến chết vẫn còn nguyên.

Thứ tư, học “thấu hiểu”.
Ở đời, thiếu hiểu nhau
Sẽ dẫn đến tranh chấp,
Hiểu lầm và khổ đau.

Thứ năm, học “buông bỏ”.
Đời như chiếc túi hàng.
Đừng tham chất, thêm nặng.
Vứt bớt cho nhẹ nhàng.

Đời vốn không dài lắm.
Không nên cố chấp nhiều.
Con hãy học tha thứ,
Để yêu và được yêu.

Thứ sáu, học “xúc động”.
Để con không bao giờ
Trước cái đau người khác
Vô cảm và thờ ơ.

Thứ bảy, học “tồn tại”.
Tồn tại là giữ mình
Cho thân thể khỏe mạnh,
Đầu óc luôn anh minh.

Không thể giúp người khác
Khi ta không giúp ta.
Ta, một phần nhỏ bé
Trong vũ trụ hài hòa.”

*
Đại sư đã nói thế,
Không thừa, thiếu một lời.
Vậy tôi và các bác,
Ta cố học làm người.



26
Cành, cho quá nhiều quả,
Là việc không thông minh.
Quả nặng, cành sẽ gãy.
Tức mình tự giết mình.

Người, háo hức cống hiến,
Quá nhiều và quá nhanh,
Cũng sẽ sớm gãy gục.
Việc lớn sẽ không thành.

Ý này, không phải mới,
Đọc trong Kinh Hiền Nhân.
Đức Phật dạy như thế.
Vậy biết mà phòng thân.

73
Thậm chí khi tất cả
Quay lưng lại với anh,
Đừng nản, đừng để mất
Niềm tin vào chính mình.

Đừng để cái cay đắng
Của cuộc đời phũ phàng
Lấy đi cái anh có,
Vốn hồn nhiên, dịu dàng.

Đừng để sự thô ráp,
Cả khi của nhiều người,
Làm tim anh giá lạnh,
Thành thù hận với đời.

Vì dẫu còn thô ráp,
Phũ phàng và đắng cay,
Cuộc đời vẫn đáng sống,
Đáng trân trọng từng ngày.



74
Một điều ta tưởng đúng,
Thế mà lại hóa không,
Là việc ta luôn cố
Không làm ai mất lòng.

Không mất lòng ai đó
Tức là ta phải chiều.
Được - dĩ hòa vi quí,
Nhưng mất, cũng mất nhiều.

Mỗi người chiều một tí.
Chiều nhiều người, thành ra,
Tự lúc nào không biết,
Ta đánh mất chính ta.

Tức là mất tất cả,
Cơ hội và thành công.
Chỉ vì ta luôn cố
Không làm ai mất lòng.

"Vợ con thì chưa có

Người yêu thì cũng không

Nhưng tôi thích triết lý

Của cái đức làm chồng



Bác nào ngẫm thấy đúng

Cứ thế mà làm theo
Sau này có sung sướng
Thầm cảm ơn thầy Tân."
-----
000
Lấy vợ là đại sự.
Vợ không phải tình nhân.
Mà một khi đã lấy,
Phải chuẩn bị tinh thần

Để yêu nàng mãi mãi,
Đến đầu bạc răng long,
Khi nàng thành cụ móm,
Dớt dãi chảy ròng ròng.
125
Thực ra thì phụ nữ
Khi chọn người làm chồng,
Không tìm kiếm hoàn hảo.
Thậm chí giàu cũng không.

Người duy nhất họ muốn
Là yêu vợ, thương con.
Nghèo một chút cũng được,
Nhưng phải giàu tâm hồn.

Đi công tác in ít.
Đi chơi đừng chơi lâu.
Họ muốn chồng quanh quẩn
Ở nhà cho họ hầu.

Chỉ anh nào thông thái
Mới ngộ được điều này.
Vậy nhớ ở nhà nhé
Để vợ hầu hàng ngày.

120
Hơi kỳ, nhưng sự thật,
Rằng ở đời, khi ta
Quá thương yêu ai đó,
Thì kết quả sẽ là

Trong con mắt người ấy,
Người ta quá thương yêu,
Giá trị ta sẽ giảm.
Giảm ít hoặc giảm nhiều.

Sống ở đời thế đấy.
Quả không dễ, đúng không
Vậy nên thế nào nhỉ,
Yêu, cứ giấu trong lòng?
148
Muốn hôn nhân hạnh phúc,
Đơn giản chỉ thế này:
Chồng sợ vợ một chút,
Hoặc vờ sợ, hàng ngày

Hết mọi chuyện lớn nhỏ
Giao vợ quyết là xong.
Và vợ luôn luôn đúng,
Cả khi trái ý chồng.

Nhận lương về đưa hết,
Không chừa lại đồng nào.
Tiền xăng để vợ đổ.
Ăn sáng cho vợ bao.

Thế là anh chồng sướng.
Được “gái” bao còn gì.
Tôi luôn luôn làm thế
Nên thoải mái cực kỳ.

Theo kết quả nghiên cứu
Của khoa học vừa qua,
Nhà nào chồng sợ vợ,
Là vui cửa yên nhà.
----------



145
Cuộc sống chỉ thực sự
Được bắt đầu khi anh
Dám rón rén cất bước
Khỏi tổ ấm gia đình.

Không có người che chở.
Gió bão quật tơi bời.
Nhưng đó chính là lúc
Anh thấm thía cuộc đời.

Và gió bão càng mạnh,
Sự thật càng đắng cay,
Anh càng được tôi luyện
Để đứng vững sau này.



316
Đời, quan trọng chữ Nhẫn.
Mất ít mà được nhiều.
Kiên nhẫn với bạn gái,
Ta sẽ được tình yêu.

Kiên nhẫn với số phận
Và công việc của mình,
Thì hoặc sớm, hoặc muộn,
Ta được cái tốt lành.

Chữ Nhẫn còn giúp tránh
Các quyết định sai lầm.
Tự lúc nào không biết,
Nó biến thành chữ Tâm.

*
Bản thân tôi, nói thật,
Chưa thấy ai trên đời
Thiều đức tính kiên nhẫn
Mà thành đạt, nên người.

Phần 11: GIÁC NGỘ

Giờ tiếp giờ, cứ thế,
Rất thanh thản Ngài ngồi.
Ngài ngồi yên thiền định,
Lặng lẽ thời gian trôi.

Nhờ tập trung cao độ,
Tâm trí Ngài sáng dần,
Sáng dần, sáng dần mãi,
Như Ngài đang hóa thân...

Bỗng trí tuệ bừng sáng.
Bỗng mọi điều đổi thay.
Cuối cùng Ngài giác ngộ.
Thật kỳ diệu điều này!

Ngài nhìn thấy kiếp trước,
Nhìn thấy cả kiếp sau.
Chết là sự kết thúc
Của cái mới bắt đầu.

Mọi cái, mọi hành động
Luôn theo vòng chuyển luân.
Có nhân là có quả,
Có oán là có ân.

Ác giả thì ác báo.
Ở hiền thì gặp lành.
Luật của đời là vậy,
Không ai trốn thoát mình.

Nhờ giác ngộ, Ngài biết
Trong vũ trụ mênh mông
Mọi vật không mà có,
Có mà lại như không.

Và rằng quả núi lớn
Cũng như hạt cát đen
Có lý do tồn tại,
Không cái gì ngẫu nhiên.

Vạn vật luôn thay đổi,
Hết hoại lại đến thành.
Vạn vật luôn gắn kết
Dù lúc chậm, lúc nhanh.

Ngài biết con người khổ,
Từ vua đến người dân,
Vì ham muốn nhiều quá,
Toàn cái không thực cần.

Họ khổ vì thù hận,
Vì quá yêu chính mình,
Vì ác với người khác,
Vì rơi vào vô minh.

Cuối cùng, nhờ giác ngộ,
Ngài hiểu được điều này -
Chính Hỉ, Nộ, Ái, Ố
Làm cuộc đời đắng cay.

Rằng đau khổ sẽ hết
Khi ta biết yêu thương,
Không ham tìm lạc thú,
Sống giản dị, bình thường.

Tất Đạt Đa giác ngộ,
Tâm không còn vô minh.
Ngài trở thành Đức Phật,
Tự giải thoát chính mình.

Với nụ cười an lạc,
Ngài nhẹ nhàng xả thiền.
Lúc ấy trời vừa sáng.
Thế giới thật bình yên.


560
Hai Cụ tôi lạ lắm.
Đã là U 100.
Tiền con cho, cũng khá,
Cứ tích góp nhiều năm.

Lạnh, không dùng lò sưởi.
Nóng, không bật điều hòa.
Áo mới không chịu mặc.
Cơm chỉ thích dưa cà.

Hỏi vì sao các Cụ
Có tiền không tiêu đi?
“Vì đời còn dài lắm.
Ai biết trước điều gì?”

Là ý các Cụ nói
Dành cho con, ôi trời.
Tôi là con, ông lão,
Cũng là U 70.

Các Cụ lo tôi ốm,
Lo mất việc, đói ăn.
Cuộc đời tráo trở lắm.
Tiền lúc nào cũng cần.

Thế đấy các bác ạ.
Buồn cười thì buồn cười.
Nhưng đó là bài học
Giúp cháu con thành người.


417
Con người, về bản chất,
Là hám lợi, hám tiền.
Ta có tham một chút,
Cũng không đáng ngạc nhiên.

Nhiều người luôn tính toán,
Cái gì cũng vơ vào.
Thế mà rồi rốt cục,
Nghèo vẫn nghèo, vì sao?

Là vì, các cụ nói,
Anh tính giỏi đến đâu
Cũng không bằng trời tính.
Đời có số nghèo, giàu.

Nói thì nghe mê tín,
Nhưng thật lạ, càng già,
Càng thấy điều ấy đúng.
Cứ ngẫm từ chính ta.

Vậy buông xuôi, mặc kệ?
Không hẳn, về phần mình,
Ta cố sống thật tốt,
Có tâm và có tình.

Và rồi, lại mê tín,
Ta sẽ thấy khi già,
Rằng ăn ở phúc đức,
Trời sẽ không phụ ta.

BÀI QUAN TRỌNG HÔM NAY

THƯ CĂN DẶN CON CỦA MỘT CHÍNH KHÁCH

Đây là lá thư của ông Tôn Vận Tuyền, một chính khách nổi tiếng của Đài Loan gửi các con ông lúc còn sống. Lá thư là sự đúc kết kinh nghiêm từ cuộc đời của ông.

Chào các con thân mến.
Khi viết những dòng này,
Bố dựa trên nguyên tắc
Rằng ta sống hôm nay

Không một ai biết trước
Sống hoặc chết lúc nào.
Vậy có gì cứ nói.
Nói sớm cũng không sao.

Bố nói còn bởi lẽ,
Những điều này tâm tình
Không ai khác ngoài bố
Nói với các con mình.

Đó là những đúc kết
Bố chắt lọc xưa nay.
Thì bố cứ dặn trước.
Hãy nhớ những điều này.

*
Một, ai đó đối xử
Không tốt với các con,
Đừng để tâm nhiều quá,
Cũng không đáng để buồn.

Không ai có nghĩa vụ
Đối xử tốt với ta,
Ngoài những người thân nhất,
Như bố mẹ, ông bà.

Ai đó đối xử tốt,
Phải cảm ơn người này.
Nhưng cũng nên cẩn thận,
Vì người đời xưa nay

Làm việc luôn suy tính.
Thấy họ tốt, chí tình,
Cũng chưa kết luận vội
Họ là bạn của mình.

Hai, không ai bất biến,
Lại càng không có gì
Ta phải bám chặt mãi.
Cần đi thì cho đi.

Hiểu được chân lý ấy,
Nếu bạn đời các con
Vì lý do nào đó
Muốn chia tay, đừng buồn.

Ba, đời người ngắn ngủi.
Ta lãng phí thì giờ
Là lãng phí cuộc sống.
Vậy ngay từ bây giờ

Phải biết sống hữu ích.
Vì tuổi thọ con người
Đo bằng chính những việc
Ta làm được trong đời.

Bốn, nhiều người thành đạt
Không nhờ do học hành.
Tuy nhiên, không vì thế
Mà sao nhãng học hành.

Học để có kiến thức.
Kiến thức giúp thông minh.
Nó cũng là vũ khí
Trong cuộc đời mưu sinh.

Ta có thể lập nghiệp
Với hai bàn tay không.
Nhưng trong tay phải có
Tấc sắt hay tấc đồng.

Năm, bố không bắt buộc
Các con nuôi cha mình
Trong nửa đời con lại.
Phần các con, trưởng thành,

Các con tự xoay xở.
Phần bố đã làm tròn.
Hạnh phúc hay bất hạnh,
Sướng khổ, tùy các con.

Sáu, các con có thể
Bắt mình phải giữ lời,
Nhưng các con không thể
Bắt người khác giữ lời.

Các con có thể tốt,
Cư xử có nghĩa tình,
Nhưng khó bắt người khác
Cư xử tốt với mình.

Các con phải ghi nhớ
Chân lý này hiển nhiên.
Nếu không, sớm hoặc muộn
Sẽ cảm thấy buồn phiền.

Bảy, bố mua vé số
Trong ba mươi năm qua,
Nhưng không bao giờ trúng,
Vẫn nghèo khi về già.

Điều ấy cho ta thấy
Khi sống ở đời này,
Muốn giàu phải lao động,
Không trông chờ vận may.

Tám, vì do duyên phận,
Một khi là gia đình,
Thì phải sống hòa thuận
Với người thân của mình.

Rất có thể không có
Cái gọi là kiếp sau.
Vậy, kiếp này ta sống,
Phải luôn thương yêu nhau.


Bài quan trọng, mới viết cách đây một phút để hầu các bác nữ đang kén chồng!

THƯ CỦA NHÀ VĂN PHÁP GỬI CON GÁI

Có một nhà văn pháp,
Ông Rene Certone,
Chiến tranh, bị Đức bắt,
Đã gửi thư cho con.

Chả là cô hỏi bố
Nên chọn chồng ra sao.
“Con gái ạ, - ông viết. -
Việc con chọn người nào

Là do con quyết định.
Bố không thể làm thay.
Chọn và chịu trách nhiệm
Cuộc đời con sau này.

Bố hồi hộp chờ đợi
Vào một ngày không xa.
Có chàng trai nào đó
Được con dẫn về nhà.

Bố sẽ yêu anh ấy,
Tức chồng con tương lai.
Càng vui, nếu không quá
Khéo nói và bảnh trai.

Vì những người như thế,
Con tin không thì tùy,
Thường là không chung thủy,
Hợm hĩnh và kiêu kỳ.

Bố cũng hay định kiến,
Không thích những chàng trai
Quá chỉn chu, chải chuốt
Và chăm sóc vẻ ngoài.

Vì sao? Vì làm thế
Tức là họ vô tình
Lo cho họ nhiều quá
Mà quên vợ con mình.

Tương tự, bố không thích
Những anh chàng xuềnh xoàng,
Lố lăng, thích lập dị,
Thành ra không đàng hoàng.

Bố cũng không thích lắm
Những chàng trai “thông minh”,
Cố tỏ ra uyên bác,
Nhiều khi đến hợm mình.

Ừ, họ thông minh thật,
Nhưng sự thông minh này
Không mang lại hơi ấm
Cho người nào xưa nay.

Người ham công tiếc việc
Cũng không hay lắm đâu.
Vì ham công tiếc việc,
Họ luôn bận trong đầu,

Nên không thể đơn giản
Sống thảnh thơi bình thường,
Không đưa con đi dạo,
Quên nói lời yêu thương.

Tất nhiên bố không muốn
Thấy người chồng của con
Đạo mạo và triết lý
Như một ông cụ non.

Trẻ, mà quá đạo đức,
Thường hay dễ cằn nhằn,
Thích nói điều to tát
Mà quên việc kiếm ăn.

Chồng giàu ư? Cũng tốt.
Nhưng hãy nhớ, người giàu
Cứ luôn muốn giàu mãi,
Gạt vợ con khỏi đầu…

Thế đấy con gái ạ.
Bố không ưa, không ưa…
Con nghe chắc chán lắm.
Ừ, bố cũng không vừa.

Con có thể hỏi lại:
Bố sẽ nghĩ thế nào,
Khi chồng con ngộ nhỡ
Không yêu bố thì sao?

Không sao cả con ạ.
Miễn là đẹp tâm hồn.
Bố nghĩ bố biết cách
Không cản đường các con.


BÍ QUYẾT THÀNH CÔNG

Có chàng trai trẻ nọ
Nghe lời đồn, một lần
Gặp một người thành đạt,
Hỏi kinh nghiệm làm ăn.

Người thành đạt lặng lẽ
Đi vào bếp, quay ra
Với một quả dưa hấu
Vừa mới bổ làm ba.

Ba phần quả dưa hấu
Được bổ không đồng đều,
Với hai phần khiêm tốn,
Một phần to hơn nhiều.

“Xét về mặt lợi ích,
Nếu quy ra bằng tiền,
Anh chọn phần nào nhỉ?”
“Chọn phần to, tất nhiên.”

“Anh chọn thế là đúng. -
Chủ nhà cười hiền lành. -
Vậy tôi ăn miếng nhỏ,
Còn miếng lớn phần anh.”

Chàng trai ăn miếng lớn.
Chưa ăn hết thì ông
Đã chuyển sang miếng khác,
Với vẻ rất hài lòng.

Hai miếng nhỏ cộng lại
Lớn hơn miếng kia nhiều.
Tức là ông muốn nhắn
Với chàng trai một điều:

Rằng nếu muốn thành đạt,
Thì phải ngay từ đầu
Đừng tham cái lợi nhỏ
Mà thua thiệt về sau.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét